Có gia đình rồi nhưng tình cũ luôn nói không thể quên tôi

Mỗi lần chồng không bên cạnh, em lại nhắn tin nói nhớ tôi, muốn tôi nói lời yêu em.

Tôi và em yêu nhau từ những ngày còn học chung dưới mái trường cấp 3. Tình yêu của chúng tôi tinh khôi như màu tím của hoa bằng lăng, rạo rực như màu đỏ hoa phượng. Tuy nhiên, chúng tôi chưa bao giờ vượt quá giới hạn cho phép, bởi cả hai đều chưa sẵn sàng cũng như hiểu những hệ lụy không may xảy ra nếu vượt quá giới hạn. Rời mái trường cấp 3, em vào Nam còn tôi ra Bắc học tập, mở màn cho những chuỗi ngày đằng đẵng nhớ nhau, cảm giác tưởng chẳng thể rời xa. Thời gian đó tôi và em viết thư cho nhau rất nhiều, thậm chí có ngày chúng tôi trao nhau vài lá.

Trong tình yêu, chẳng ai nói trước điều gì, thời gian và khoảng cách địa lý làm tôi thấy tình cảm phai nhạt. Tôi thú nhận với em, cả hai chia tay nhau từ đó. Em khóc rất nhiều nhưng tôi vẫn cắt mọi liên lạc, nghĩ như vậy sẽ giúp em nhanh lành vết thương lòng hơn. Vậy mà em không quên, quyết định thi lại để ra Bắc, có thể lay động trái tim tôi. Còn tôi, hướng đến mục tiêu học tập, tìm học bổng du học, tôi đã làm được. Ngày em ra Bắc nhập học cũng là ngày tôi lên đường du học. Khoảng thời gian tôi đi, tôi nghĩ đủ để em có thể quên tất cả vì chúng tôi gần như không còn liên lạc gì với nhau. Đặc biệt trong thời gian này em yêu thêm một người, rồi cũng chia tay vì không hợp. Học xong, em quyết định về quê lập nghiệp và xây dựng gia đình, em nói cưới thôi chứ không có tình yêu. Gia đình em đã có 2 cháu, nếp tẻ đủ cả, nhà cửa khang trang, ôtô. Tôi không hối hận mà vui vì em có cuộc sống đủ đầy.

Về phần mình, tôi cũng có gia đình và một bé được 4 tuổi. Với tôi, tình yêu gia đình là trên hết, vợ hiểu biết và hiếu thảo với bố mẹ hai bên. Từ ngày lấy nhau, tôi chưa phải phàn nàn câu nào về đạo lý làm vợ. Cũng vì thế, tôi càng dành nhiều tình yêu cho vợ con và gia đình, chẳng nghĩ đến những chuyện xưa nữa. Người cũ lại khác, em luôn nói tình cảm dành cho tôi vẫn vậy. Tôi luôn lảng tránh khi em nói vấn đề đó, khuyên nhủ em phải quên đi quá khứ, sống cho thực tại. Em hứa nhưng đâu lại vào đấy.

Bẵng đi 2 năm, gần đây em liên lạc trở lại, nói giờ muốn sống thật với chính mình, càng giấu tim em càng thổn thức. Một lần em đi công tác Hà Nội, vô tình chúng tôi cùng về quê trên một chuyến xe, biết em còn tình cảm nên tôi cố tránh, em kéo tôi đến gần vị trí nằm của em rồi ôm tôi, trái tim em lại thổn thức, em khóc cả đêm khiến tôi quặn lòng. Tôi ôm lại em, giả vờ ngủ. Chúng tôi cũng chỉ vậy, luôn giữ cho nhau và giữ cho gia đình mình. Giờ đây, mỗi lần chồng không bên cạnh, em lại nhắn tin nói nhớ tôi, muốn tôi nói lời yêu em. Em bảo không cần gặp, chỉ cần anh làm người yêu trong chát và nhắn tin làm được. Tôi nói không làm thế được vì nếu chồng em hoặc vợ tôi biết thì cả hai sẽ lãnh hậu quả. Em không làm được, tôi phải làm gì để em quên tôi?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chồng và cô kế toán làm chuyện ấy trong phòng ngủ của chúng tôi